Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tịnh Thủy Hồng Liên


Tịnh Thủy Hồng Liên

Tác giả: Cuồng Ngôn Thiên Tiếu

Thể loại: Xuyên Không

Tịnh Thủy Hồng Liên là một trong những truyện đặc sắc đầy tâm đắc của Cuồng Ngôn Thiên Tiếu. Không riêng Tịnh Thủy Hồng Liên mà ngay cả Thiên Ma cũng được đánh giá là truyện hay và đặc sắc. Mang đậm chất xuyên không, truyện nói về cuộc đời đầy bất biến của Hoàng Linh Vũ và Mộ Dung Bạc Nhai.

***

“Sau này bớt uống rượu đi.” Nhìn người cũng được xem như từng đồng sinh cộng tử, Hoàng Linh Vũ vẫn lên tiếng khuyên bảo. “Tại nơi thế này mà uống nhiều, sẽ chết rất mau.”

“Thế nào, ngươi, còn dám gây bất lợi với ta?” Mộ Dung Bạc Nhai nghiêng ngả lảo đảo đứng lên. “Vậy ta muốn, vậy ta muốn….”

“Ngươi muốn cái gì?” Hoàng Linh Vũ trở nên cảnh giác.

Mộ Dung Bạc Nhai cắn môi trừng mắt nhìn y khá lâu, mới chếnh choáng nói: “Tiêu sư phụ đã nói, hạ thủ chậm sẽ gặp tai ương, ta muốn, ách, ta muốn tiên hạ thủ vi cường!”

***

Liên tiếp những tình huống trớ trêu, kịch tính và gay cấn xuất hiện luân phiên khiến độc giả cảm thấy thú vị khi trải nghiệm. Mặt khác, đọc truyện Tịnh Thủy Hồng Liên để đón nhận cái kết đầy bất ngờ. Bên cạnh đó, Sát Thủ Khí Phi - tựa truyện cùng loại đặc sắc mà độc giả có thể thưởng thức.

Q.1 - Chương 1: Hoàng Linh Vũ

 

Gió đêm cuối thu ở Bắc Kinh đặc biệt lạnh, người trên xe bus vốn đã không nhiều, mà càng quẹo cua thì càng hẻo lánh, dần dần đều xuống xe. Chỉ còn một thanh niên ngồi lại trên ghế gần cửa, lắc lư trái phải theo thế xe, đầu vẫn cúi gầm, thì ra là đang ngủ rất say.

Lại dừng thêm một trạm, một cô gái ôm túi tài liệu đi lên. Cô vừa lên xe thì liền thấy ngay thanh niên rất biết cách ngủ kia, mở to miệng, nửa ngày không nói nên lời, sau đó lắc đầu, ngồi xuống cạnh y.

“Tiểu Hoàng.” Thì ra hai người này có quen biết. Chỉ là giọng nói của cô tựa hồ rất nhỏ, thanh niên không phản ứng.

“Hoàng Linh Vũ?” Lớn giọng hơn, vẫn không phản ứng.

“…” Cô gái hết nói, ngẩng đầu lên, thì thấy dì bán vé cười híp mắt đánh giá mình và thanh niên kia.

“Dì… hiểu lầm rồi, không có ai muốn cùng loại quái nhân này gần gũi đâu…” Cô gái muốn biện giải, nhưng danh bất chính ngôn bất thuận, lại không liên quan gì tới chuyện của người ta, cuối cùng chỉ có thể nghẹn tức trong bụng.

Xe đột nhiên dừng lại, chỉ nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, thanh niên tên Hoàng Linh Vũ đó cụng đầu vào cửa kính. Tiếng động thật sự rất vang, ngay cả dì bán vé cũng phải mở to miệng không dám tin nhìn y, cũng không biết là đang đau lòng cho cánh cửa sổ, hay đang hiếu kỳ về độ cứng của đầu vị hành khách này.

“Cậu ngồi quá trạm rồi, khoa pháp y đã qua từ lâu rồi.” Cô gái vui mừng trên nỗi đau của người khác.

Hoàng Linh Vũ hừ hừ vài tiếng, mới choáng váng nhìn sang người bên cạnh.

“A, chị Đặng! Sao chị lại ở nhà tôi?”

“…”

Hoàng Linh Vũ nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng đông cứng của đối phương, mới nhìn ra xung quanh, rồi tự ha ha cười mình: “Tôi đang nghĩ sao lại ngủ được thoải mái như thế, thì ra là đang ngồi trên xe bus.”

Cô gái quả thật cảm thấy nói không nên lời__ Cái gọi là quái nhân, chính là căn bản không thể nào thấu hiểu nhau!__ Sao lại có người cảm thấy ngủ trên xe bus ngon hơn ngủ ở nhà, cô đột nhiên nhớ Hoàng Linh Vũ này hình như còn từng sống hai năm trời tại nơi hoang dã, bất luận là trong nhà mồ hay bên cạnh hố phân, xe bò xe ngựa xe ba bánh, thậm chí khi ăn cơm cũng còn ngủ được.

“Nếu đã qua trạm, vậy cùng chị đi một chuyến tới đội điều tra hình sự đưa tài liệu giám định đi. Ở đó hối thúc phải có trước nửa đêm.” Chị Đặng vung vung túi tài liệu.

Hoàng Linh Vũ không vui vẻ tự nguyện gì, mà vẫn còn đang buồn ngủ lơ mơ, hàm hàm hồ hồ gật đầu nói: “Ờ ờ.”

“Mấy ngày nay không thấy cậu tới khoa, có phải lại đến nhà tang lễ không?”

Nói tới vấn đề này, thanh niên mới tỉnh táo được một chút, lắc lắc đầu nói: “Ngoại thành xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, chết mười mấy người, đều do chỗ Đồng Tử làm tang sự. Cô ấy nói thật sự rất bận rộn, mới kéo tôi tới hóa trang cho người chết trước khi lên đường.” Vừa nói vừa thở dài: “Kỳ thật nên bảo chị Đặng đi thì tốt hơn, tôi chỉ biết tu sửa văn vật, chứ dung nhan thì chỉ có thể miễn cưỡng tu sửa, còn mấy chuyện tu bổ xương sọ thì thật sự làm không được.”

“Khụ khụ… khụ khụ khụ…” Phía trước truyền tới tiếng ho khan nho nhỏ của tài xế.

Chị Đặng nghe vậy liền bật cười, thấp giọng nói: “Nhỏ giọng thôi, chúng ta đang ngồi trên xe, nói tới tai nạn xe cộ rồi chết chóc hỏa táng này nọ, cậu xem dì bán vé xanh mặt rồi kìa.”

Hoàng Linh Vũ vừa nhìn, quả nhiên đúng thế, tài xế quay lưng về phía bọn họ nên không thấy được ra sao, nhưng dì bán vé đáng thương đã cứng cả mặt. Hơn nữa bà còn mặc đồng phục màu đỏ sẫm, phối thêm gương mặt xanh xanh đỏ đỏ, vô cùng cổ quái.

Lúc này Hoàng Linh Vũ đã tỉnh hẳn, vội nói: “Xin lỗi dì nha, cháu không nói nữa!”

Y còn quơ quơ tay tỏ vẻ xin lỗi, rồi quay sang chị Đặng đang cười lăn quay. Hoàng Linh Vũ lại dùng ánh mắt vô cùng vô tội nhìn cô.

“Bỏ đi, chị sớm đã quen với sự thiếu đầu óc của cậu.” Hai người đang nói chuyện, thì đã đến trạm.

Hoàng Linh Vũ nhận lấy tài liệu, theo chị Đặng đứng lên chuẩn bị xuống xe.

Lúc này dì bán vé đột nhiên lên tiếng: “Xin lỗi, vị khách này, cô còn chưa trả tiền vé.”

Chị Đặng và Hoàng Linh Vũ ngạc nhiên nhìn nhau, mới nhớ ra, vỗ đầu nói: “Ai, xem chị này! Thật xin lỗi, cháu gặp được người quen chỉ lo nói chuyện nên quên mất tiêu.”

Dì bán vé gượng ho vài tiếng, thầm nói, quả nhiên đã quên mất, chỉ lo nói hỏa táng rồi tai nạn xe cộ gì đó, hù dọa làm ngay cả mình cũng xém chút quên chuyện chính.

Tài xe ở phía trước cũng rục rịch lén cười dì bán vé. Đêm mùa thu gió lạnh ít người, trong đêm dài thỉnh thoảng thả lỏng cười một chút, sẽ như bèo nước gặp nhau, cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

“Ha, chị Đặng, khó trách người trong khoa đều bảo chị cẩu thả sơ ý!”

Chị Đặng đang lục tiền, nghe người còn thần kinh thô hơn mình bình luận về mình như vậy, thẹn quá hóa giận, đẩy thanh niên ra khỏi cửa, nói: “Xuống dưới đợi chị, đừng làm chị thêm phiền!”

Hoàng Linh Vũ nhìn cô sắc mặt quẫn bách vội lục túi, đang cười vui vẻ, lại bất ngờ bị cô đẩy một cái, lảo đảo lùi ba bước xuống xe, quay người đang muốn mắng chửi, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng còi xe inh ỏi, và cả tiếng thét từ trên xe bus…

Xe bus dừng cách trạm quá xa, nói chính xác là đứng giữa quốc lộ.__ Biết sao được, ai bảo đêm khuya ít xe, ngay giữa đường quốc lộ cũng có thể dừng xe chứ.

Chiếc xe đua mùa đen từ phía sau trờ tới với tốc độ quá nhanh__ Biết sao được, ai bảo đem khuya ít xe.

Y bị đẩy xuống cũng quá không đúng lúc__ Biết sao được,… ai bảo ít xe chứ?

“Năm ngoái Trâu pháp y trong khoa mới bị cán chết, năm nay lẽ nào lại đến phiên ta bị cán chết sao?” Trước khi chết, Hoàng Linh Vũ còn mơ mơ hồ hồ nghĩ tới những ý niệm cổ cổ quái quái của mình. “Không đúng, dù sao ta cũng chỉ là nhân viên được mời tới tạm thời, hơn nữa cũng không phải tốt nghiệp từ học viện y học, chuyện mạo phạm người chết căn bản không có làm, thậm chí còn tốt bụng giúp đỡ đi hóa trang xác chết, không nên xui xẻo như vậy chứ.”

“… Chậm đã, có xảy ra tai nạn xe hay không, hình như không liên quan tới việc có là nhân viên chính thức hay không đi…”

“A! Đồng Tử, cũ không đi mới sẽ không tới, trước khi hỏa táng nhớ giúp tôi chấp vá đủ thây, rồi hóa trang lại nha!

Q.1 - Chương 2: Tiệm Cầm Đồ Hoài Qua

 

Thời khắc tinh mơ, nửa ánh trăng vẫn còn treo trên bầu trời phía tây, sắc trời lại dần sáng tỏ. Trong Lạc An thành chăng một tầng sương mù nhàn nhạt, tuy đã dần có người xuất hiện, nhưng vẫn rất vắng vẻ.

Cạch một tiếng, một đại môn chật hẹp ở con hẻm Lạc Nam đầu đông khẽ mở. Vạt áo lụa trắng chợt hiện ra, một thanh niên cất bước ra khỏi bật cửa. Bên trong là một tiểu quan nhi đeo đầy vàng bạc, phẫy phẫy khăn thơm lưu luyến không muốn cáo biệt với người kia, nhưng không ngờ đối phương khi ở trước mặt người khác là một tình nhân dịu dàng như nước, vậy mà lúc này ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, phạch một cái bung quạt, chậm rãi bước đi.

Nghe tiếng cánh cửa kỹ quán đóng lại sau lưng, Mộ Dung Bạc Nhai cũng dừng bước. Đúng như dự liệu, bên tai chợt vang lên tiếng gió, chớp mắt bên cạnh đã có thêm người.

Không cần nhìn cũng biết người này là người đã hại hắn suốt đêm dài đăng đẳng hãm mình trong kỹ quán miễn cưỡng cười vui__ Nhị ca tốt của hắn, Mộ Dung Nam Cẩn.

Mộ Dung Nam Cẩn thấp giọng hỏi: “Danh sách đâu?”

Bạc Nhai cười lạnh hai tiếng, ngón tay nhẹ búng, một cuộn cẩm thư rơi vào lòng huynh trưởng, phẩy phẩy phiến quạt, mát mẻ nói: “Bạc Nhai tại đây đa tạ nhị ca vì tiểu đệ chi tiêu một đêm.”

Mộ Dung Nam Cẩn đã sớm không chờ nổi vội mở nhìn danh sách, nghe hắn nói thế, liền thu cuộn cẩm thư lại, hỏi: “Lời này là ý gì?”

Nam Cẩn vừa nói xong, đã bị nụ cười chói mắt mà Bạc Nhai lộ ra lúc này làm cho hồ đồ, sau đó thì nghe thấy tam đệ dịu dàng ôn hòa nói với mình: “Ngõ tầm liễu này không phải người bình thường có thể vào được, đệ đệ ta được sự khoản đãi của ca ca, tự nhiên phải tiêu pha sảng khoái một phen__ Tối qua đã đặc biệt gọi hai mươi vò Hầu Nhi Vương được ủ lâu năm từ mười tám năm trước, mời vài ba đầu bài của các kỹ quán xung quanh cùng thưởng thức.”

“Hai mươi vò…” Nam Cẩn tính toán một chút, thu nhập một năm của Kinh Giao trang tử tính ra mới có thể trả món tiền này, than thở: “Tiểu tử ngươi cũng thật xa xỉ mà.”

“Tối qua nhị ca đưa ta tới, không phải có để lại một tấm lệnh bài sao. Món tiền này đã dùng lệnh bài để thế chấp, nửa canh giờ trước đã để Tiểu Hương nhi đưa tới biệt quán của nhị ca rồi, tính ra giờ này chắc đã tới nơi.” Mộ Dung Bạc Nhai cười vô cùng sáng lạn.

Mộ Dung Nam Cẩn vừa nghe, vội lục tìm ở thắt lưng, rồi lập tức bùng nổ: “Giỏi cho con thỏ con nhà ngươi, thế nhưng, thế nhưng, ngươi biết rõ Mạc Vận nàng ghen tuông dữ thế nào mà còn gây rắc rối cho ta, ngươi…” Hắn còn chưa kịp nói xong, đã lùi ra sau ba bước, xoay người phi thân chạy đi.

Mộ Dung Bạc Nhai từ xa đứng nhìn còn không quên nhắc nhở: “Nhị ca, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, cuối năm nay đệ đệ sẽ ra ngoài nghỉ ngơi, không thể làm việc công, nhị ca nhị tẩu khoan thứ cho đệ đệ một chút a!”

Thấy bóng người đi xa lảo đảo một chút, Mộ Dung Bạc Nhai cười càng lúc càng vui vẻ. Có một hắc ảnh nhẹ phiêu phiêu đáp cạnh người hắn.

“Tam công tử, kỳ thật…” Người này tựa hồ đối với tác phong bỏ đá xuống giếng của hắn vô cùng phê phán.

Mộ Dung Bạc Nhai thu liễm nụ cười, mắt nhìn phiến quạt mỏng trong tay, lúc này hắn không còn giống như ác quỷ có thể cười nhạt làm người ta nghẹn khuất chết như vừa nãy nửa. Thời tiết còn lạnh, cũng không cần huênh hoang ra vẻ, cuối cùng hắn thu lại quạt giắt vào thắt lưng nói: “Mạc Vận sau chuyện lần này, tất sẽ trông chặt hắn, trong mấy tháng ta không ở đây không nên để xảy ra chuyện gì.”

“Vâng.” Mạc Am nghe hắn an bài như thế, vội khom người đáp lời.

“Ngươi lưu lại trong kinh giúp đỡ chiếu cố, nếu để đại ca bọn họ tổn thương tới hắn, ta sẽ hỏi tội một mình ngươi.”

Trong bốn huynh đệ Mộ Dụng gia, hắn chỉ thân thiết với nhị ca, trưởng huynh thì lại liên hợp với tứ đệ đè ép họ. Kỳ thật hắn đối với tình thế trong Lạc Thành vô cùng không yên tâm. Chẳng qua do thương thế trên người không thể tiếp tục kéo dài, nếu không hắn thật không nguyện ý rời khỏi vào lúc này.

“Tam công tử, chuyến này đi xin hãy mang theo thuộc hạ.” Mạc Am biết Mộ Dung Bạc Nhai năm trước bị người ám toán, công lực mất hơn phân nửa, nói sao cũng không nguyện ý rời khỏi chủ nhân, vội quỳ xuống.

Mộ Dung Bạc Nhai đột nhiên phật mở cánh quạt không biết từ lúc nào đã cầm lại trên tay, mặt lộ ra nụ cười cao thâm khó dò.

Mạc Am thấy thần sắc đó, lòng nhảy dựng, không còn dám kiến nghị nữa, chớp người một cái đã không còn bóng dáng.

Nhìn mặt đường đá trống không, ý cười ngưng đọng trên mặt hắn. Ngán ngẩm nhìn theo hướng đi của huynh trưởng, lại thấp giọng gọi tên người đó vài lần.

“Chung quy…” Cuối cùng thần sắc hắn khẽ ảm đạm, cất bước rời khỏi.

Mộ Dung Bạc Nhai thay y phục vải bố, tự mình đánh một chiếc xe ngựa cũ kỹ, suốt đường ăn gió nằm sương chạy về phía nam.

Vượt qua Hoàng Hà, vòng qua Tần Lĩnh, một đường không ngừng đổi ngựa, mất mười mấy ngày cuối cùng đến được một tiểu thành ở bờ bắc Trường Giang. Lại xuôi theo phía nam, rời khỏi quốc thổ Đại Yến, là tới Nam Triều.

Đại Yến từ ngàn năm trước từng được Bạch Y giáo tương trợ thống nhất thiên hạ, sau đó trải qua bảy trăm năm, đến đời Yến Lệ Vương, lại bị tên bạo quân này làm nhân tâm quay lưng. Hiện tại thiên hạ bảy phần, Bắc Yến Nam Triều lưỡng bá đối lập, xung quanh Tề Sở Triệu Ngụy Tần năm quốc quốc lực gầy yếu, nhưng dần rục rịch muốn động, cũng không biết lúc nào sẽ lần nữa châm lên chiến hỏa.

Khi Mộ Dung Bạc Nhai tiến vào thành Hoài Qua, đã là giữa trưa. Thời tiết mùa hạ, khá nóng bức. Nhưng dù sao thành nhỏ, tuy náo nhiệt, lại không tới mức nối đuôi va đụng, so với thành lớn ở phía bắc đã yên tĩnh hơn rất nhiều. Dựa vào trí nhớ đi xuyên qua đường lớn trong thành, lại vòng qua mấy đường nhỏ, Mộ Dung Bạc Nhai cuối cùng tìm được tới nơi.

Trước mặt là mặt đường lát gạch phiến, một bức tường ám khói bụi cao vài trượng ngăn cách một phương trời, xung quanh là bình địa trống trải hơn mười trượng không hề có nhà dân cửa tiệm, trên tường gắn một tấm biển vuông vức nghiêng xuống__ Tiệm Hoài Qua.

Với một kết cấu kiến tạo không tiếp cận người như thế, nhưng lại có người tấp nập ra vào__ việc làm ăn vẫn tốt như trước.

Tuy công lực của hắn bị tổn thất lớn, nhưng dù sao căn cơ không tồi, đến gần hơn, liền nghe thấy bên trong tường viện truyền tới tiếng trả giá của quỹ phòng tiên sinh và khách nhân, hoặc là tiếng trao đổi khe khẽ giữa các quỹ phòng tiên sinh*. Vị đạo dược phấn đuổi trùng trên các kệ hàng hóa, bầu không khí trong cửa tiệm cầm đồ này, đứng từ xa đã có thể cảm nhận được.

(*Quỹ phòng tiên sinh: Người nắm giữ sổ sách, buôn bán)

Dù sao là người trẻ tuổi, Mộ Dung Bạc Nhai đè xuống tâm tình hậm hực suốt quãng đường, tay cầm roi da, quất vút lên giữa không, con ngựa khỏe mạnh chở nặng vội đi nhanh hơn.

Cửa viện to lớn không làm bậc cửa, nhưng bên trong đường lại cao hơn mặt đất một chút. Tiến vào viện, một người hỏa kế* của tiệm cầm đồ đang canh chừng nhìn thấy y, chỉ kinh ngạc một chút, vội dắt ngựa qua một bên. Tự có người khác tới dẫn y ra hậu viện.

(*Hỏa kế: Là người làm thuê, chạy việc)

“Tiêu chưởng sự mấy năm nay thế nào?” Mộ Dung Bạc Nhai vừa đi vừa hỏi người đang dẫn đường cho mình. Tiệm cầm đồ Hoài Qua này là sản nghiệp tổ truyền của nhà Tiêu quản sự lưu lại, là cửa tiệm đã hơn hai trăm năm, người của các thành trấn xung quanh đều biết ở đây lợi tức nhẹ mà danh tiếng lại tốt, nên thà đi xa hơn mười mấy dặm, cũng phải chọn nơi này để cầm cố. Mà nếu muốn tìm được nhân vật Tiêu Thanh Ngọc luôn luôn chân không chạm đất này, cũng chỉ có thể tới nơi này tìm.

“Tốt, nhưng cũng không thể nói là tốt lắm.” Hỏa kế úp úp mở mở.

“Nói vậy là sao? Rốt cuộc là tốt hay không tốt?” Mộ Dung Bạc Nhai dừng bước, cảm thấy kỳ quái. Theo lý mà nói, Tiêu chưởng sự mỗi năm đều chỉ ở lại trong cửa tiệm không quá hai tháng sẽ đi. Nhưng theo như hắn biết, từ đầu năm ngoái tới nay, Tiêu Thanh Ngọc trong mười ngày thì thường xuyên có tám chín ngày sẽ ở nhà__ Chẳng lẽ lão gia hỏa này sinh chứng bệnh khó chữa gì, không thể đi xa?

Hỏa kế cũng dừng bước, sắc mặt không bình thường, rất khó từ vẻ mặt suy đoán được nội dung bên trong.

“Ngươi nhìn cái kia__” Hỏa kế chỉ góc tường hậu viện, ra hiệu cho hắn nhìn.

Chỉ thấy dưới góc tường xám xịt, có một người trẻ tuổi thân hình khô gầy đang đứng. Người đó thân mặc bố sam màu nâu đen, eo thắt dây đới, đang đối diện tường, cúi đầu không biết đang làm gì.

Mộ Dung Bạc Nhai liếc mắt qua hỏa kế đứng bên cạnh, người đó giở khóc giở cười nói: “Y là nạn dân mà đầu năm ngoái Tiêu chưởng sự ra ngoài mang về, tên là Hoàng Linh Vũ. Nghe nói phụ mẫu của y năm kia đều bị lũ Hoàng Hà cuốn trôi, một mình y lang thang khắp nơi đến Hoài Quận thì gặp được chưởng sự. Tiêu tiên sinh vốn cảm thấy y rất khôn lanh, liền bảo y theo chưởng quỹ tiên sinh học hỏi kinh nghiệm bán buôn, không ngờ y quả nhiên chỉ một chút đã thông, rất nhanh đã nắm chắc. Hiện tại tạm thời đã thế chỗ nhị quỹ phòng rồi.”

“Nhị quỹ phòng? Đó không phải là nơi chuyên cầm cố những vật nhỏ và khế đất điền sản sao?”

“Ngươi nói đúng rồi. Có lúc cũng giúp giám định vài bức họa.”

“Vậy lúc này y không ở ngoài quầy làm việc, ở trong này làm gì?”

“Bác tiểu ca có lẽ không biết, Tiêu chưởng sự thấy y thông minh, sau thu năm ngoái đã bắt đầu dạy y tính toán sổ sách, nhưng đã học rất lâu, bàn tính vẫn hì hục lụi cụi, hôm qua lại không thể thông qua hạch toán tháng của tiệm, bị phạt đứng một ngày một đêm.”

“Phạt đứng?” Mộ Dung Bạc Nhai thập phần hồ nghi. “Ở đây luôn phạt đứng thế này sao? Đối diện tường cao? Khoảng cách không quá nửa bước?”

Không đợi hỏa kế trả lời, bên phía bờ tường truyền tới một tiếng binh, thì ra người trẻ tuổi đó cứ đứng đứng rồi tự tông đầu vào tường.

“Bác tiểu ca chắc biết rồi chứ, vừa mới qua một đêm đã ngủ gục thành như vậy, nếu không phải đứng như thế, thì không biết đã ngã bao nhiêu lần làm chó ăn bùn rồi.” Hỏa kế vừa nói, vừa nhe răng khè miệng, tựa hồ có cùng cảm giác cụng đầu vừa rồi.

Mộ Dung Bạc Nhai trầm mặc nhìn chân tường, chuyện của người khác trước giờ hắn sẽ không phí tâm cơ đi quản giáo, cho nên cũng không có xúc cảm giở khóc giở cười như hỏa kế.

Chỉ thấy Hoàng Linh Vũ đó xoa trán, mò mẫm đứng nguyên lại, sau đó đứng không được bao lâu, lại ngủ cụng đầu….

Có lẽ, Tiêu lão đầu thật sự rất đau đầu. hắn nghĩ.

___

Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Bạc Nhai gặp Hoàng Linh Vũ, lúc đó hắn không nghĩ nhiều, tiểu tử mặt vàng gầy gò này, lại có thể gây ra nhiều chuyện thị phi như thế.

Q.1 - Chương 3: Chó Mèo Một Ổ

 

Tiệm cầm đồ Hoài Qua làm ăn khá lớn, cả học nghề và hỏa kế, tính luôn cả quỹ phòng quản tiền quản sổ sách, tổng cộng gần hai mươi người.

Mặt tiền theo kết cấu ba tầng. Tầng lầu chính giữa trổ ra vài cửa sổ áp mái, các phòng cất giữ hàng hóa, thì toàn bộ vây quanh các cửa sổ áp mái ở tầng hai. Để tránh bị ẩm thấp, ba tầng đều không có người ở, thế là một đám người đều dọn tới chen chúc trong vài gian nhà trệt bằng gạch đá ở trong viện tử.

Mộ Dung Bạc Nhai không dễ gì mới tìm được Tiêu Thanh Ngọc, chủ nhân tiệm cầm đồ này làm gì có điểm nào giống ‘lão đầu nhi’, rõ ràng là nam tử trung niên tiêu nhiên mảnh khảnh.

Nhà đá bài trí đơn giản, chỉ có vài khí cụ bằng trúc bằng đá, trên tường treo một cây cổ cầm thập phần chất lượng, còn có áo tơi nón trúc, không giống gian phòng của chưởng sự tiệm cầm đồ, mà giống nơi ở để ẩn cư thế ngoại. Tiêu Thanh Ngọc xua hỏa kế đi, Mộ Dung Bạc Nhai lập tức bái lễ.

“Nhị sư phụ.”

“Ngươi giỏi, giỏi lắm a…” Tiêu Thanh Ngọc không vội dìu y lên, đứng trước bàn bát tiên, không mặn không nhạt nhìn đồ đệ cúi đầu bái lễ.

Mộ Dung Bạc Nhai bình thường dù có tinh quái muôn hình muôn vẻ, nhưng khi ở trước mặt nhị sư phụ lăn lộn phố chợ này cũng phải thu lại tâm tư giảo hoạt, nhìn chăm chăm mặt đất, thở cũng không dám thở mạnh.

Tiêu Thanh Ngọc thấy y cúi mình không đáp, ngữ điệu dịu hòa đột nhiên thay đổi, nói: “Chuyện của Bạch Y giáo ta, từ lúc nào đến phiên ngươi nhúng tay vào? Năm trước ngươi dẫn theo nhiều người đến tổng đàn Thần Hoàng giáo gây ra một trận lớn, nhưng chỉ giết được vài binh lính rồi thì còn được gì nữa đâu? Chuốc lấy một thân thương tích, còn che giấu vi sư suốt thời gian dài, chắc muốn đợi đến khi người hầu như bị phế rồi mới tìm tới ta khắc phục hậu quả, ngươi thật giỏi a, hảo đồ đệ!”

Ngữ khí này nghe phải tựa như bị hắt nước lạnh lên người, Mộ Dung Bạc Nhai cúi đầu thầm thè lưỡi, rồi vẫn đáp: “Bẩm nhị sư phụ, Bạc Nhai không phải tự tiện tác chủ. Chỉ là Thần Hoàng giáo đó không chỉ đơn giản muốn đối địch với Bạch Y giáo. Mấy năm gần đây muốn tư trợ địch quốc, ngày càng càn rỡ. Năm trước lại tính toán thích sát những vị nguyên lão trong triều, đồ nhi cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.”

Quỷ mới biết kỳ thật đây chỉ là một nguyên nhân trong đó. Mà nguyên nhân khác, là tiểu tình nhân của nhị ca hắn vì thất thủ mà rơi vào tổng đàn kia, khiến Nam Cẩn khẩn trương muốn tự mình xông vào. Có chuyện thì đệ thay huynh nhọc lòng, hắn chỉ có thể đánh ngất huynh trưởng, mang người xông loạn vào tổng đàn đó, giết vài hộ pháp, thuận tiện mang người về, nếu không cũng sẽ không bị thương lợi hại như thế.

Tiêu Thanh Ngọc trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, cười lạnh nói: “Ta còn không biết rõ tật xấu tâm khẩu bất nhất của ngươi sao?”

Mộ Dung Bạc Nhai vẫn rất sợ sư phụ, lúc này chỉ cảm thấy bản thân hầu như sắp bị mục quang đó đóng thẳng vào đất, mồ hôi lạnh tuôn trào. Cuối cùng, Tiêu Thanh Ngọc nói: “Nội thương của ngươi, trước hết ở lại trong tiệm, ta từ từ nghĩ cách cho ngươi.”

Mộ Dung Bạc Nhai đang muốn lui ra thạch thất, Tiêu Thanh Ngọc đột nhiên gọi hắn lại.

“Ra ngoài thì gọi tiểu tử đang bị phạt đứng ở chân tường, phòng trước kia ngươi ở hiện tại đã nhường cho tiểu tử này, hai người các ngươi ở chung một phòng đi. Thuận tiện bảo y không cần đứng nữa, hôm nay luyện bàn tính đủ bốn canh giờ. Nếu dám ngừng lại, thì lại trở về đứng một ngày một đêm.”

***


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .